Tất cả dành cho con

Thứ Tư, 16 tháng 1, 2013

       Đôi bàn tay ấy

        Sáng 6 giờ Mẹ thức dậy thật sớm, con yêu của mẹ vẫn còn nằm ngoan ngoãn ngủ say sưa. Gương mặt xinh xinh như thiên thần, mẹ nghĩ thế. Nhoẻn miệng cười, chậm rãi bước chân xuống thành giường. Từng bước nặng nhọc, mẹ bước nhè nhẹ đến ban công. Mở toang cánh cửa, chút tia nắng ấm áp rọi vào mẹ và rọi cả vào con. Bé cưng của mẹ tỉnh giấc, ngọ nguậy đòi sữa.

            Cũng buổi sáng này của 3 năm về trước, mẹ vẫn còn hồn nhiên nhảy chân sáo, xúng xính áo hoa. Xinh tươi như chú chim non mới bước vào đời. Xuân đến xuân qua chưa một lần cánh chim thôi ngừng bay, tiếng chim thôi ngừng hót. Một ngày cuối đông, bỗng dưng Mẹ thích hát những bài hát với điệu Pop Ballad nhẹ nhàng hay  điệu Jazz dìu dặt. Mẹ biết yêu. Tình yêu mang đến cho mẹ những cung bậc cảm xúc mạnh mẽ. Mẹ vẫn cười, vẫn hát, vẫn nhảy chân sáo… nhưng dịu dàng hơn. Bé cưng à! Lúc đó mẹ cứ nghĩ mẹ đã tìm thấy thiên đường giữa nơi địa ngục tối tăm. Ai đó dang tay kéo mẹ ra khỏi những vũng nước đen đặc quánh. Mẹ tìm lại chính mình. Ai đó đã mang đến cho mẹ những giấc mơ về ngôi nhà, về tiếng trẻ thơ, về những buổi cơm chiều ấm cúng. Ai đó vực dậy trong lòng mẹ những giấc mơ khát khao vươn lên trong cuộc sống. Ai đó giúp cho mẹ lấy lại thăng bằng và lấy lại niềm tin. Mẹ đã sống lại với những khát khao của một thời để mất. Mẹ chưa từng cảm nhận được thế nào là sự quan tâm khi mẹ ốm, thế nào là tình yêu thương khi mẹ khóc, thế nào là một bờ vai khi mẹ gục, thế nào là một cái nắm tay nâng lên khi mẹ ngã… Mẹ đã chìm đắm trong những giấc mơ mang tên tình yêu.

          Có ai nỡ trách ai khi tình yêu đến một cách tự nhiên như thế. Ngoài kia những lời ra tiếng vào, họ săm soi mẹ, dè bỉu mẹ. Sự chênh lệch giữa hai lối sống, sự chênh lệch mà người ta quen gọi là gia thế… Cứ thế, dù đôi tay ấy rắn chắc cơ bắp, đôi vai ấy như cánh đại bàng đang che chở cho chú chim non cũng dần dần kiệt sức. Những buổi sáng nắng ít soi rọi vào chú chim non bé nhỏ. Những buổi chiều hoàng hôn dường như cũng nhạt dần. Ai đó đã cố vẫy vùng, cố rướn người, cố sức cản gió chống bão… Nhưng chú chim non không đành lòng nhìn thấy đôi cánh đại bàng kiệt sức. Con ạ! Một ngày mưa, không thiếu gió, không thiếu bão… Cánh chim non đã rời xa đôi cánh ấy. Tự bay một mình.

          Con chim bé nhỏ không đành lòng nhìn cánh Đại bàng kiệt sức

Mẹ mang theo con… chú chim bé xíu xiu chưa thành hình. Khi con đại bàng quay về với tổ của mình để làm tròn bổn phận của nó, là lúc mẹ mang con đi. Ai đó đã tìm mẹ trong vô vọng, trong nỗi đau đớn tột cùng. Đã đôi lần mẹ muốn ai đó biết, mẹ đã mang con đi thật xa. Mẹ sẽ yêu con như đã từng yêu cánh đại bàng mạnh mẽ ấy. Nhưng mẹ không thể phá vỡ cái tổ kia con ạ… Dù sao Đại bàng chỉ xứng với Đại bàng. Những chú chim se sẻ không đủ sức để vươn cao như thế. Mẹ biết rằng thời gian rồi sẽ trôi qua, mọi thứ rồi cũng sẽ trôi qua chỉ còn là dĩ vãng. Khi không còn sức để tìm nữa, cánh Đại bàng sẽ quay về bên gia đình với những trách nhiệm lớn lao hơn là suốt đời che chở cho chú chim nhỏ bé ốm yếu.

        12h30… Sau 4 tiếng dán mặt vào máy tính tại cơ quan. Mẹ và bé cưng của mẹ cùng về nhà. Mệt nhoài. Càng ngày bé yêu của mẹ càng lớn. Tuy mệt nhưng mẹ vui vì mẹ luôn có con bên mình. Hai cuộc đời thầm lặng bước bên nhau. Hạnh phúc của mẹ là con, niềm vui của con là bên mẹ….

        13h30… Dắt xe ra đầu ngõ. Bao nhiêu ánh mắt nhìn mẹ con mình. Mẹ đã quen rồi con ạ! Tiếng xì xầm của những bà hàng nước, mắt họ nhìn mẹ con mình. Những ánh mắt khác xa ánh mắt của cánh Đại bàng từng nhìn mẹ. Những ánh mắt như soi tận mặt con, lôi tuột con ra khỏi mẹ. Mẹ cứ mặc sau lưng mẹ là những lời cay cay đắng đắng. Vì mẹ biết mẹ luôn có con vỗ về an ủi trên những bước chân thênh thang phía trước. Những ánh mắt này cũng như những ánh mắt khác vô tình bắt gặp mẹ con mình. Mẹ không tìm lại được ánh mắt nào như ánh mắt cánh Đại bàng thuở nào.

         Đã 17h30. Con yêu của mẹ đang đói, nhún nhẩy, loi choi. Mẹ vui lắm. Vì mẹ biết con hiếu động như mẹ. Lóc chóc loi choi như mẹ. Ngày xưa Bà Ngoại con vẫn nói mẹ như vậy cơ mà. Hôm nay ngày đầu tiên mẹ nhìn rõ gương mặt con. Cái mũi xinh xinh mờ mờ trong hai màu đen trắng, bàn tay xíu xiu ôm trọn hai bã vai. Hình như mẹ bắt gặp ánh mắt cánh Đại bàng đâu đó trong đôi mắt bé cưng. Hình như còn cái mũi cao vun vút kia nữa, đâu nào cái môi ấy. Ôi! Hình ảnh ai đó hiện lên trên từng đường nét con gái của mẹ.

           .... Đôi bàn chân này

        Đã qua 22h rồi…Con gái ngoan của mẹ. Hôm nay cả ngày theo chân mẹ chắc con đã mệt lắm rồi. Hôm nay cả ngày con đã chống chọi với rất nhiều ánh mắt nhìn mẹ và con. Ngủ ngon con nhé. Đại bàng chỉ có thể xứng với Đại bàng. Chúng ta chỉ là những con chim non bé nhỏ. Hãy trở về bên cái tổ ẩm thấp của mình con nhé. Ngày mai, không lâu nữa mẹ sẽ gặp con. Mẹ sẽ ôm con. Mẹ sẽ dẫn con đi trên con đường mà ngày xưa cánh Đại bàng đã mang con chim bé nhỏ bên mình. Mẹ sẽ kể cho con nghe những khi giông bão cánh Đại bàng đã che chở cho con chim non bằng tất cả sức lực của nó. Con sẽ yêu đôi cánh dũng mãnh ấy. Con không cần phải đi tìm đôi cánh kia. Một ngày nào đó, bất chợt bên đường cánh Đại bàng sẽ nhận ra con của mẹ. Hoặc sẽ không bao giờ nhận ra. Thì con yêu của mẹ vẫn bay bằng đôi cánh của riêng mình. Cứ tin là vậy con nhé.

Dù cánh Đại bàng không nhận ra con thì cũng hãy tự bay bằng đôi cánh nhỏ của mình con nhé....

0 nhận xét:

Đăng nhận xét